Vịnh biển Lăng Cô cách thành phố Đà Nẵng hơn 25km về phía Bắc, là điểm dừng chân đầu tiên khi đến Huế, hệt một lời chào duyên dáng của thành phố mộng mơ... Nếu có một lần được đặt chân tới Huế, đừng quên ghé vịnh Lăng Cô mà nội bài taxi gợi ý nhé!

Lăng Cô là một thị trấn của huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên-Huế. là một thị trấn của huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên-Huế. CáchHuế khoảng 70 km về phía nam, nằm dưới chân đèo Hải Vân. Bãi biển Lăng Cô có bãi cát đẹp, nơi có nhiều khu nghỉ mát, nằm gần cảng Chân Mây và khu kinh tế Chân Mây. Nơi có Quốc lộ 1 A và Đường sắt Bắc-Nam chạy qua. Lăng Cô thơ mộng với những cồn cát trắng, nước biển trong xanh, hòa với màu xanh của núi rừng. Vịnh biển này là thành viên thứ 30 của Câu lạc bộ “Các vịnh biển đẹp nhất thế giới” vào năm 2009.
Thay vì tham quan các khu lăng tẩm quen thuộc, bạn có thể dành thời gian để nghỉ lại Lăng Cô, khám phá những điều thú vị của riêng vùng vịnh biển này. Để đến Lăng Cô, có thể bắt tuyến xe buýt Huế - Đà Nẵng chạy thường xuyên trong ngày hay thuê xe máy từ Huế, giá khoảng 80.000 đồng/ ngày. Đường đến Lăng Cô tùy bạn chọn, chạy theo quốc lộ 1A hay theo đường 49B dọc biển Thuận An, phá Tam Giang, rồi vượt qua đèo Phú Gia là đến.
Lần đầu tiên đặt chân tới Lăng Cô bạn sẽ cảm nhận được sự thanh khiết, trong lành của bầu không khí, của những làn gió biển. Hãy cứ mở lòng, hít thật sâu, thật căng lồng ngực cái sự trong lành ấy. Bởi thế biển Lăng Cô là nơi rất thích hợp cho du khách thư giãn, nghỉ ngơi trong làn nước mát lạnh để xóa đi hết mọi muộn phiền của cuộc sống.
Đường cong mềm mại của dải cát ven biển dập dờn theo từng con sóng hiền hòa của Lăng Cô hút hồn du khách. Lăng Cô hoang sơ, phóng khoáng và xinh đẹp đến khó tả.
Có ai đó đã nói đường cong quyến rũ nhất là đường cong của nụ cười rạng ngời. Đặt chân tới vùng đất ven biển này để thấy nụ cười Lăng Cô, tươi rói và mặn nồng mùi biển. Người dân chài lưới sống mộc mạc theo những con sóng, xa những náo nhiệt của thị thành, hiếu khách thì miễn bàn. Lang thang cả buổi chạy theo những cảnh đẹp, vị biển mặn làm ta thèm da diết một cốc nước chè. Biết tìm ngụm nước mát ở đâu giữa bốn bề mênh mông sóng biển nếu không từ tấm lòng một mệ người Huế đang đan lưới và móm mém: “Bây đi mô rứa? Vô đây mà uống nước chè”. Bát nước chè ngọt lịm như giọng xứ Huế, hương vị cứ theo ta mãi. Những “đường cong” Lăng Cô mê hoặc ta một, những nụ cười Lăng Cô quyến rũ ta tới mười là vậy.
Đến Lăng Cô một lần để biết cảm giác choáng ngợp trước thiên nhiên, cảnh đẹp khiến ta đứng chôn chân, không muốn rời bước. Sẽ là một may mắn nếu chiêm ngưỡng hoàng hôn về trên vịnh biển. Cảm giác thả lỏng đến từng tế bào nhỏ, còn đôi mắt bị một lực hút vô hình từ bức tranh thủy mặc Lăng Cô cuốn lấy. Nắng nhường chỗ và bóng tối lấn tới, chỉ còn vài tia nắng còn mải mê rong chơi, tô điểm chút hồng cho làn nước biển. Cảnh sắc đẹp khiến ngôn từ và mọi lời ngợi khen trở nên bất lực. Và tích tắc đó như lời nhắc nhở ta đang thực sự sống, bởi có lẽ “cuộc sống không đo bằng hơi thở mà đo bằng những nơi chốn và khoảnh khắc làm ta nín thở” như thế!