http://tinhphim.com/am-muu-va-tinh-yeu/ tap cuoi
Vấn đề của tôi là không hề biết cụ thể chồng đi làm được bao nhiêu tiền, nộp chi phí ăn ở cho mẹ chồng như nào, tất cả anh không nói rõ. Lương tôi làm ra, chi phí hết cho việc trả nợ ngân hàng, nuôi con. Anh không hề đóng góp gì cho hai mẹ con mỗi tháng. Trước đây chưa có con, tài khoản của tôi hai vợ chồng dùng chung. Tài khoản của anh thì anh lại không cho tôi biết, mà tôi cũng không mấy quan tâm. Thời gian sau này gánh nặng con cái, nợ ngân hàng làm tôi cảm thấy quá sức nên đã yêu cầu anh đừng rút tiền trong tài khoản của tôi nữa, vì tôi còn phải chi trả nhiều việc. Đôi khi hết tiền tôi phải mượn đồng nghiệp, anh thiếu tiền tôi cũng mượn giúp anh rồi người đi vay mượn luôn là tôi. Mâu thuẫn nhỏ ngày càng lớn dần thêm.

Gần đây, chồng tôi kinh doanh khá hơn, có thu nhập hơn. Tôi không biết rõ là bao nhiêu, chỉ nghe anh nói thoáng qua. Phần tôi, càng lúc càng đi xuống, thu nhập không đủ chi trả hết, tiền học, tiền ăn cho con, tiền nợ, cuối tháng đôi khi phải xin thêm tiền của anh để trang trải. Mỗi lần như vậy tôi lại bị anh mắng nhiếc. Anh nói tôi tiêu pha hoang phí, chi tiêu riêng mình, mua áo mua quần chứ lo gì cho con.

Trong khi một năm tôi chỉ mua duy nhất một lần áo quần. Năm nay, gần đây nhất tôi có mua sắm một số thứ cho mình, tổng trị giá áo quần giày dép khoảng một triệu đồng. Tôi chỉ mua những đồ rẻ tiền hay đồ giảm giá. Ở cơ quan, áo quần chủ yếu là đồng phục, đi làm trang điểm anh cũng không vui. Tôi đi làm rồi về nhà, không bạn bè, chỉ khi nào cơ quan tổ chức mới đi ra ngoài. Vì chồng tôi hay ghen nên tôi cũng mất dần bạn bè nhưng chấp nhận điều đó vì gia đình.

Giờ lại thêm vấn đề tiền bạc, anh nói tôi ăn diện tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy. Tôi từng làm điều này trước đây nhưng thấy nó chẳng cải thiện được gì nên đã không đồng ý làm nữa. Tối qua chồng yêu cầu tôi có lương phải rút toàn bộ lương về, chồng sẽ quản lý giúp, cần gì cứ nói chồng sẽ chi cho tôi. Đúng là làm như vậy đôi khi tôi lại thoải mái hơn, không phải thiếu hụt nữa, nhưng đôi khi tôi nghĩ, cuối tuần về thăm ngoại, mua cho ngoại cho dì ít hoa quả, quà bánh, chẳng lẽ tôi phải xin tiền chồng.

Vấn đề là chồng tôi sẽ xem đó là khoản chi tiêu không cần thiết. Rồi đôi lúc có những chi phí tại cơ quan, đồng nghiệp chẳng lẽ lại phải gọi điện xin tiền. Vợ chồng đã cãi vã nhiều lần về chuyện này, nhưng anh luôn nói theo hướng tôi ăn diện ngoại tình, đôi khi tức còn đánh tôi, coi thường tôi.